until I found you _ 27022023
Một ngày cuối tháng 02, vừa qua 2h sáng được 10 phút đồng hồ, và thứ 02 đầu tuần cũng vừa tới, bài viết thứ 10 em viết cho anh, viết về em và tình yêu của mình. Em sẽ mở đầu bằng những dòng cảm xúc tương đối lạ lùng khi dòng chữ "đã xem cách đây 10 giờ đồng hồ" hiện lên trên màn hình sau khi em gửi vài dòng tin hỏi han anh. Em chẳng biết bản thân cảm thấy thế nào, đêm qua em không ngủ cho đến tận 1h sáng, em chỉ định dành đôi chút thời gian cho việc suy tư về điều đó, vậy mà cứ vừa nghĩ nước mắt cứ vừa rơi, em đã không hề biết rằng nhận ra điều gì đó đúng đắn lại khiến cho con người ta buồn nhiều đến như vậy.
Cuối tuần em về thăm nhà, em có nhắn cho anh vài mẩu tin con con, mặc dù em đã tự nhủ với lòng mình sẽ cố không làm phiền đến anh nữa, nhưng một lần lại một lần em để bản thân trở thành một kẻ bất quy tắc thiếu kiên định, em mặc kệ mọi thứ vì thật sự thì em không thể chịu nổi sự im lặng không tên này, nên em chấp nhận thỏa hiệp và bắt chuyện với anh thêm một lần nữa. Dù sao cũng chẳng có gì to tát, trò chơi này vốn dĩ em đã thua ngay từ đầu, không một ngoại lệ, không một phép màu nào xảy đến ở chiều không gian này dù em có cố trông vọng nhiều đến đâu đi nữa. Anh có thể sẽ không biết được rằng, em nhảy múa trong vui sướng và hân hoan, gần như là gàn dở cực độ, khi nhận tin nhắn của anh, dù rằng nó thật sự không là gì hơn một câu trả lời miễn cưỡng và cọc cằn, điều em cần chỉ là vậy, em không đòi hỏi quá nhiều hơn thế. Thứ bảy cuối tuần hôm đó, trời nhạt màu nắng, không chói chang, gió nhẹ mang hơi ẩm lướt qua làn da em, em nhìn lên trời và tự hỏi còn điều gì tuyệt hơn cảm giác lúc này không, em đã vui như thế đấy, em đã đâu cần gì nhiều hơn một niềm vui nhỏ bé nhẹ nhàng như thế. Ai đó có thể nghĩ em là một con người tương đối dễ thỏa hiệp, tương đối dễ cảm thấy thỏa mãn với bản thân, tương đối nhu nhược và chỉ biết tự làm mình hài lòng với những điều cỏn con; có lẽ thật sự mà nói em sẽ không quá để tâm nhiều đâu, nó chỉ làm em tự hoài nghi về chính mình nhiều hơn thôi, vả lại họ cũng không cần hiểu, em hiểu bản thân mình là đủ rồi, và em biết mình yêu anh nhiều như thế nào, như vậy là đủ.
Tại sao em lại nhắc về việc như thế nào là đủ quá nhiều ở đây? Thật ra em chẳng rõ, nhưng từ khi anh đến, dù chúng mình thật sự chẳng là gì của nhau, cuộc sống vẫn chẳng khác gì hai đường thẳng song song, em vẫn thấy trái tim mình đã tìm được chiếc mỏ neo cả đời của nó, sự cứu rỗi mà em luôn trông vọng những giờ khắc em thấy bản thân chìm trong tuyệt vọng và cô đơn, những khoảnh khắc thật sự không lấy gì làm tươi sáng. Có thể hiểu được rằng em theo đuổi anh với những mộng tưởng hão huyền, có thể hiểu rằng em tự cảm thấy hài lòng với những điều hạnh phúc vụn vặt, và cũng có thể biết rằng, đôi khi "cánh bướm hạnh phúc" đẹp nhất trong đời với em là khoảnh khắc nó đập cánh vút bay tự do trong khoảng không, như cách mà vốn dĩ nó phải là như thế. Bố em bảo rằng em đang yêu, và việc viết ra những lời có vẻ sáo rỗng này dường như là cách tốt nhất để em thả cảm xúc mình vào thinh không, để thấy nhẹ lòng hơn và có thêm chút niềm tin vào mầm cây đang từng chút một lớn dần của riêng mình em. Lời bố nói hoặc là cho em thêm sức mạnh để tin vào tình yêu của mình, hoặc là tạo thêm động lực cho một kẻ ngu si như em luyến lưu người em chẳng hề nên vương vấn thêm. Nhưng thật sự em đã vui như chưa từng được vui và em cũng khóc nhiều như đã có thêm cho mình một nỗi buồn vô cùng lớn lao, em nào tin em có thể sản sinh ra những dòng chảy suy nghĩ đó, em cũng chẳng hay biết mình đã tự ép mình phải lớn dần lên nhiều như thế nào trong chính bản thân mình. Em có vạn phần tâm tư, trăm phần đắn đo, và vô vàn là trăn trở, em không tài nào chọn được điều gì là tốt nhất để giãi bày và dù em có cố gắng nhiều như thế nào, em vẫn thấy nó là một mớ hỗn độn chẳng hơn chẳng kém.
Em đã từng trải qua vô vàn đợt sóng ngầm của những rung động đầu đời, em đã gặp và say luyến những người em cho là vô cùng có giá trị, với nhận định chủ quan của một con người dễ thỏa hiệp, em phung phí tình cảm và năng lượng của bản thân cho những người không hẳn là xứng đáng quá nhiều với những điều đó, một cách vô thức em phí hoài thời gian của chính mình mà em cũng không mảy may để tâm. Vũ trụ có thể đã nhiều lần đưa ra tín hiệu cho em dừng lại, bằng cách này hay cách khác, nhưng em mặc kệ tất thảy và lao đầu vào việc tự nuông chiều cảm xúc chính mình. Họ đến và họ cũng đi, như cái cách họ làm em cảm nắng, chẳng có một ai hay chẳng có điều gì đọng lại trong đời em quá lâu. Họ có thể để lại dư vị mát lành như mưa rào đầu hạ, thanh xuân ai chẳng một lần phải trải qua, nhưng khi nắng lên, em nhận ra mảnh đất tốt lành năm nào giờ chỉ còn trơ cằn sỏi đá, nước mưa cuốn trôi những phì nhiêu màu mỡ, cũng như cách họ mang những xúc cảm đẹp đẽ đơn thuần một thời em dành cho tình yêu đi mất, chỉ còn những thương tổn cùng vụn vỡ.
Phiên bản của em vào một vài năm sau tính từ thời điểm đó thật sự tương đối tệ hại, mỗi ngày trôi qua em vẫn sống cùng những ước mơ của riêng em, nhưng sâu bên trong tâm hồn, thứ gì đó ngày một phai nhạt dần, trống rỗng, nhạt thếch, em trượt dài trên những kì vọng cùng những hư ảo hoang tưởng, em thừa nhận điều đó, em cũng thừa nhận bản thân mình không đủ mạnh mẽ và giỏi giang như em tưởng, và em mất dần động lực sống. Em đã phải nhận ra bản thân mình cần tình yêu nhiều như thế nào, em cần yêu và em cần được yêu, nhưng vì quá cố chấp và bảo thủ với bản thân, em bắt đầu hành trình "phơi nhiễm" và "tự ám thị" tư tưởng chính mình, những tưởng điều đó sẽ giúp em phần nào thanh thản và vui vẻ hơn đôi chút. Em bài trừ tình yêu, em cố tự nhủ chính mình sẽ chẳng ai thật sự yêu em và rằng em hoàn toàn không xứng đáng với điều đó, em đã chấp nhận cho trái tim ngủ yên và thôi không đập vì bất cứ một ai nữa. Khoảng thời gian đó, em chắp vá cho sự cô đơn và những lúc em trống rỗng bằng những mối quan hệ tạm bợ độc hại, không bắt đầu, tất nhiên cũng chẳng có kết thúc, cứ đến và đi bất chợt như những hành khách trên chuyến tàu với điểm dừng cuối cùng là ngõ cụt. Em không biết lúc đó em đã thực sự có được niềm vui hay chưa, em chỉ thấy thỏa mãn vừa đủ, cảm xúc cũng lưng chừng, chẳng biết đâu là thật đâu là hư ảo, mà em cũng chẳng mấy bận tâm vì sớm hay muộn gì nó cũng sẽ đi qua, em lại lao đầu vào một người khác, một lần lại một lần. Nếu như lúc đó em không gặp anh, mà là một người khác, có lẽ bây giờ em vẫn sẽ tiếp tục sống như thế, chật vật trong cô độc, hoang hoải tìm kiếm và nắm bắt thứ gì đó đối với em là hoàn toàn mù mờ, em cứ độc hành một mình em như vậy thôi, mệt mỏi và trống rỗng. Đây có lẽ là lần đầu tiên em dám thừa nhận và dám viết ra những cảm xúc như thế này, em để bản thân em một lần được nói những điều em đã bắt nó phải trải qua, nó đã bị bóp nghẹt và tê liệt nhiều như thế nào, em đâu có hay những ngày tháng qua mình đã bắt chính mình chịu đựng những thứ quá đỗi kinh khủng như vậy. Dẫu sao thì em cũng một mình trải qua tất cả những điều này và em nghĩ điều đó giúp em phần nào mạnh mẽ hơn rất nhiều, hiểu về em thêm đôi chút và em đã gặp một người nhẹ nhàng hơn, là anh...
Đêm hôm đó em nằm khóc ướt gối, cho đến bây giờ em vẫn tự hỏi mình tại sao cứ nghĩ đến điều đó là khóe lệ không kìm được mà trở nên cay xè, em đã suy nghĩ trong đầu những gì, tâm tư em quá phức tạp để có thể hiểu rõ chỉ trong một sớm một chiều hay ngày một ngày hai, nhưng thời gian từ đây về sau cho đến ngày chúng mình có thể gặp lại nhau, em sẽ cố để hiểu nó thêm nhiều chút. Năm 21 tuổi em gặp anh, em gọi anh là bông hồng của em, như đóa hồng mà Hoàng Tử Bé đem lòng yêu say đắm, tất nhiên anh không phải là người đầu tiên, và cũng chẳng có gì đảm bảo được rằng, anh sẽ là người cuối cùng. Tuy vậy, có một điều anh nên biết, trước anh thì chẳng có một ai, kể cả những người cùng em xây dựng một mối quan hệ chính thống, làm xuất hiện trong em thứ khát khao được tạo lập một cam kết vững bền cho một cuộc hành trình vạn dặm dẫu là ở miền thực tại nào đi chăng nữa. Em biết điều em nghĩ nghe thật hoang đường, nhưng không ai trước đó có thể làm em yêu mà không đắn đo như anh, em vui khi anh vui, và dù cho em không là một phần của niềm vui đó, em vẫn hạnh phúc và an lòng. Tình yêu đó vô tư như một đứa trẻ, tuy đôi lúc có chút suy tính thiệt hơn vì bản chất của một người đang dần phải lớn, em có thể tự mường tượng ra khoảnh khắc anh hạnh phúc cùng người khác và nở nụ cười mãn nguyện trong lòng, miễn là anh thật sự trân trọng điều anh đang có. Anh không cần phải chịu đựng những thương tổn và vùi dập từ những người, dù là vô tình hay cố ý, không biết nâng niu và trân trọng anh đủ nhiều. Sắc đỏ rực rỡ của bông hồng chỉ cần luôn được thế giới trông thấy, như vậy đối với em đã là đủ rồi. Em không gọi đây là biểu hiện của sự cao cả hay điều gì đó tương tự như thế, em quyết định sẽ không tỏ bày điều này với ai, vì em biết nó sâu sắc và mang ý nghĩa nhiều với em bao nhiêu, thì đâu ai dám chắc sẽ không trở nên nực cười và nhỏ bé đến mức vụn vặt trong mắt người khác.
Thật khó để hòa hết tâm tư của một con người mắc chứng rối loạn ngôn ngữ vào bài viết, mặc dù em có thể tự tin ngôn từ của mình có sự gọt giũa tương đối cẩn thận và không thiếu thốn đến mức không tìm được bất kì từ ngữ nào diễn đạt, những suy nghĩ điên cuồng nhảy loạn trong đầu em, chúng kêu gào được giải thoát nhưng em không tài nào tìm cho chúng một lối ra, em bất lực trong việc kiểm soát chúng. Em tin là đâu đó trên thế gian này, nơi tình yêu tồn tại dưới muôn hình vạn trạng, sẽ có một chiều không gian lí giải được lý do tại sao em yêu anh nhiều như vậy nhưng em sẵn sàng mỉm cười chúc phúc cho anh và người khác, mà không là bất kỳ sự điên cuồng níu kéo hay giành giật nào, không là những lần cố chấp với những kỳ vọng hư ảo rồi tự thương tổn chính mình trong thất vọng. Bởi vì rằng là, em có thể chưa hiểu được hết bản thân mình, nhưng ở một mức độ nhất định, em biết bên trong em tồn tại vô vàn những góc khuất, những sự không thành thật, những mặc cảm, những sợ hãi, những hèn nhát và bảo thủ, sự vô định, sự tự ti, không gì hơn một kẻ rắc rối bất nguyên tắc và đầy rẫy những sự "toxic". Chúng tựa như làn sương mù trong ngày mưa bao phủ trái tim em. Em nhận thức rõ ràng mình đã yêu anh, em rất muốn chính tay em sẽ là người xoa dịu, chữa lành đồng thời là người được đồng hành cùng anh trên chặng đường tìm lại chính bản thân mình, nhưng với phiên bản hiện tại của những năm em 20, em nhận ra điều đó không nên xảy đến. Em hiểu bản thân mình đủ nhiều nên em sợ trong một thoáng vô tình, em lại khắc lên trái tim anh thêm một vết sẹo xấu xí, em sẽ khó mà tha thứ cho chính mình. Và đó là lí do tại sao em khóc, em cảm thấy bản thân em không là gì hơn những mâu thuẫn dai dẳng, em đắn đo rất nhiều, em biết mình nào có cam tâm chấp nhận thực tại, em muốn lao đến và nói với anh tình cảm của chính mình, nhưng em nhận ra thời điểm này em chưa thể làm được điều đó. Vì anh xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất, em cố tỏ ra hài lòng trong miễn cưỡng và ép mình thích nghi trong chính suy nghĩ, rằng là em cần phải trở nên tốt hơn, trưởng thành hơn, không cần quá xinh đẹp hay hoàn hảo vì em cũng chẳng muốn đánh mất đi chính mình, em muốn bản thân em, trở nên tốt đẹp vì chính tình yêu của em dành cho anh, khi đó em xác định mình sẽ có đủ dũng khí để thổ lộ. Xác định chuyện tình của mình một tầng lại thêm một tầng vô vọng, em vẫn tình nguyện đợi chờ, trông vọng, chắc ai cũng thấy được em dại khờ như thế nào, ngu muội, mù quáng ra sao, những lần tự mình nuôi hi vọng rồi tự mình đập nó vỡ tan thành trăm mảnh, như một vòng lặp vô tận.
Tuy vậy, có một điều có thể anh đã biết, trong bộ phim "The Age of Adaline", có một câu thoại như thế này: "The Comet Della C 1981, did return, a half century late, but as bright and magnificent, as he had predicted." Em chẳng biết niềm tin của bản thân thật sự là gì, nhưng em vẫn chọn cách tin vào điều đó. Thẳm sâu trong những xúc cảm hỗn độn cùng rối ren, em mang trong mình niềm biết ơn vô hạn tận dành cho anh, dù cho có thể với anh đây chỉ là một trò chơi không hơn không kém, còn với em đây dường như là tình cảm được đặt hết tâm tư những ngày em còn trẻ dại. Cam kết của em vẫn sẽ ở đó, dù rằng chỉ một mình em biết đến sự tồn tại của nó, cũng chẳng hề hấn gì cả, em đã quen với điều đó rồi, thế giới của em vẫn chỉ là một màn nước xanh ngắt buồn, cũng chẳng là điều gì quá to tát, vì em biết bông hồng của em đang rực rỡ ngát hương trên cao và em đang ngắm nhìn từng ngày. Em đã cố gắng để bản thân không ảo vọng quá nhiều về anh, nhưng trên những chuyến xe bus đến trường và về nhà, điều em nghĩ được trong đầu chỉ là những thực tại tưởng tượng, nơi ta thật sự đã thuộc về nhau, dù bằng cách này hay cách khác, em mỉm cười vu vơ như một đứa ngốc, rồi chợt nhận ra chẳng có điều gì trong chúng có thể trở thành sự thật, khóe miệng em vẫn cười, nhưng dư vị dần trở nên đắng chát và mang phần nhiều hơi hướng trào phúng. Em nào nghĩ bản thân có thể trở nên mộng mơ nhiều đến như vậy, em nào nghĩ tâm tư em muôn hình vạn trạng nhiều như thế, em nào nghĩ mình có thể mở lòng chia sẻ đến mọi người tình cảm của mình dành cho anh, dù chỉ là đôi chút, dù có thể có người sẽ để tâm và có người không, nhưng em vẫn vui vì khai mở được chút ít gì đó thuộc về bản thân mình.
Em đã nhiều lần tự nhủ chính mình, giải phóng cho trái tim mình được tự do và đi tìm một chân trời mới, bỏ đi thứ hạnh phúc đã dằn vặt trái tim em bao đêm này đi, nếu anh còn nhớ em đã từng tự nói mình là một thực thể đầy mâu thuẫn thế nào thì, vâng, đây chính là minh chứng hùng hồn nhất cho điều đó. Về cơ bản thì bắt đầu rất dễ, và buông tay thì còn dễ hơn. Đơn giản chỉ như một hành động nhỏ nhoi, dùng kéo rạch ngang tờ giấy trắng đẹp đẽ và quẳng vào thùng rác, nhưng em tự hỏi rằng, trái tim em có đáng bị đối xử như vậy không? Em từng đọc ở đâu đó thế này: Khi một người thiếu thốn tình cảm quá lâu, thì cũng như một con chó được quẳng cho một khúc xương vậy, so ra thì tương đối khập khiễng nhưng khúc xương đó với con chó không hơn gì sơn hào hải vị, không hơn gì báu vật để nó nâng niu. Có thể hiểu rằng, bỏ đi một thứ gì đó trông có vẻ không đáng thì có thể tìm được thứ khác tốt hơn, nhưng cố chấp níu giữ thứ đó bên cạnh mình thì chắc chắn sẽ không nhận được thêm điều gì cả. Em suy nghĩ hồi lâu và nhận ra nếu em muốn từ bỏ thì hẳn em đã làm điều đó từ rất lâu rồi, chứ không phải để tình cảm biến thiên đến tận thời điểm hiện tại, có thể em thiếu thốn, có thể em cố chấp, có thể em ngu ngốc, nhưng em dám chắc ngoài sự kiên trì với đức tin của chính mình thì không một sức mạnh nào có thể giúp em nuôi sống mầm cây đủ nhiều và đủ lâu như thế. Em biết ơn chính mình vì tình yêu của em dành cho anh, điều đó là sự thực, vì không một ai giúp em yêu bản thân em nhiều hơn vì chính những điều tạo lập nên nó, không một ai giúp em từng bước hiểu mình nhiều thêm, và em thì đã quá mệt mỏi trong việc suy nghĩ. Nên em không từ bỏ, chỉ là em mang tình yêu này thầm lặng song hành cùng anh, như mặt trăng quay quanh trái đất, vĩnh hằng và an yên trên một quỹ đạo vạn dặm không đổi dời. Có thể khi em nhìn về phía anh, anh không luôn luôn hướng ánh mắt về em đâu, nhưng khi anh quay đầu lại, anh sẽ luôn thấy em đằng sau đứng chờ, thầm lặng, chân thành chờ từng ngày anh nhận ra em.
Anh có biết con số 129600 có nghĩa là gì không? Theo tính toán của nhà bác học Thiện Ung thời Bắc Tống, toàn bộ sự vật trên thế giới sẽ lại xuất hiện một lần nữa vào 129600 năm sau. Vậy có nghĩa là, tại đây 12 vạn năm sau, em sẽ được gặp anh tại cùng một nơi, cùng một thời điểm này, thêm một lần nữa. Nếu hiện tại anh vẫn chưa thuộc về em, thì cũng không sao cả, em nguyện dùng 12 vạn năm này để được gặp lại anh thêm một lần nữa. Lúc đó, nhất định không được bỏ lỡ nhau đâu đấy nhé?
根 据 北 宋 哲 学 家 邵 雍 计 算 世 界 上 的 事 物 会 在 129600 年 后 完 全 重 现。也 就 是 说,我 会 在 十 二 万 年 后,在 同 一 个 地 方,同 一 个 时 间,再次 遇 见 你。
Nhận xét
Đăng nhận xét