em chọn em nhé, em xin lỗi.
"I want to hold you close, cover you with my hug, release you from the pain you've suffered from this whole time. From the bottom of my heart, that's all I wanna do... Somehow, you definitely should know, the day you came to me, it was enchanting..."
Vài lời ban đầu em viết ra chỉ có vỏn vẹn như thế, nhưng cảm xúc bên trong vốn dĩ dữ dội hơn nhiều, dù có lẽ nó chỉ tồn tại đâu đó ở khoảng không này một đoạn thời gian không dài, nhưng em vẫn mong anh đến, chọn ở lại, và trở thành chiếc mỏ neo của cuộc đời em, giữa đại dương mênh mông biển người ngoài kia. Em không mơ giấc mơ thiên trường địa cửu, nơi ta bên nhau đến khi già bên căn nhà ven biển hay bên rừng thông, em vốn vẫn luôn ôm trong lòng một giấc mộng, về ngày gặp lại anh, để em được nói ra hết, nói hết những lời mắc nghẹn sâu trong lòng một thời gian quá lâu rồi. Nói dài dòng như vậy, cũng chỉ để em nhận ra rằng, sau ngần ấy thời gian, dù chúng ta có đi qua bao nhiêu đoạn đường đời thì trong lòng vẫn hằng tồn tại bao nhiêu mảnh vụn của những chấp niệm và oán hận, đúng không anh ơi?
Điều buồn cười đối với em ở thời điểm hiện tại này, chính là em, bản thân em, cho đến tận bây giờ, mới gom đủ dũng khí và can đảm để viết những lời này, trên chính chiếc blog này, để dành cho anh, để dọn dẹp những ngổn ngang và lửng lơ em tạo ra vào hai năm trước. Em đã có ý nghĩ sẽ bỏ mặc nó mãi như vậy, vì vốn dĩ dù thế nào thì nó cũng đã được định sẵn là đã hóa tro tàn từ rất lâu, nhưng em nghĩ rằng, nó đang thiếu, thiếu một đoạn kết mới - đoạn kết trọn vẹn mở ra cánh cửa khác cho chính bản thân em. Vậy nên, em ở đây, ngày 20 tháng 01 năm 2025, tròn 02 năm ngày em thay màu tóc mà anh nói với em nhìn trông hợp với em, và anh thích chiếc màu đó, và em quyết tâm thay đổi vì tình yêu của mình, anh nói xem, thời gian bỏ chúng ta đi đâu mất rồi? Em quyết định trút tâm tư của mình vào đây, em muốn đóng cánh cửa này, một lần và mãi mãi, em muốn chào tạm biệt đến tình yêu của mình nơi anh, dù em biết lòng em vẫn còn hoang hoải và âm ỉ nhiều lắm về ngày chúng ta gặp lại. Nhưng thôi, lần này em chọn em nhé, em xin lỗi anh, Mr. Red Hair...
Để em tua ngược thời gian một chút, ngược về những ngày sau Tết Nguyên Đán năm 2024, thời điểm tâm trí em còn rối bời và hỗn độn trong các mối quan hệ độc hại không đầu và cũng không đuôi. Em không oán trách bất kỳ ai, em biết mỗi người đến với em trong thời điểm đó đều đã để lại ý nghĩa ít nhiều cho cuộc đời em, dù hầu hết đều là những bài học không hề vui vẻ gì... Mũi Né nhìn em cười và sa đọa, rồi khóc vật vã và nức nở nhiều như thế nào, em chẳng biết em nghĩ điều gì nữa, chỉ là em nhớ về anh và em cứ vùi mình khóc đến nghẹt thở. Em nguyện trong đầu đến một thời điểm nào đó trong cuộc đời, em sẽ được tự do, em không còn kẹt tại khúc quanh co này nữa, tâm trí em rồi sẽ được giải thoát khỏi cái ngày anh rời em đi, em sẽ thật sự chấp nhận được cái đáp án rõ ràng và rành mạch mà anh âm thầm gửi cho em. Em chẳng biết tại sao em vẫn giữ trong mình những yêu thương vốn đã ngả màu, lâu thật lâu, thật cũ kỹ và thật vô nghĩa. Mr. Red Hair, anh có biết không, những mối quan hệ không tên tiêu cực mà em tình nguyện găm khắp người trong quá khứ, như những mảnh dao găm tẩm đầy nọc độc. Thời gian đó, em đã nỗ lực đến thảm thương và đáng thất vọng như thế nào, em lao đầu vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng và những lần tuột dốc triền miên, em tìm kiếm và thèm khát sự cứu rỗi từ những viên đạn bọc đường, thế giới có thấy được không? Mãi sau này, em mới nhận ra rằng, chính bản thân em, một lần lại một lần, làm sâu thêm những vết sẹo, những mảnh vụn đủ hình thù nơi tim, mà chúng còn chưa kịp đóng vảy, vẫn từng chút một rỉ những giọt máu đầy đau đớn. Em thừa nhận em si mê anh đến điên dại, em phản bội chính mình để làm ra những chuyện ngu ngốc đến bật cười, trái tim em nào có được bình yên ngày nào...
Còn anh thì sao? Cuộc sống của anh dạo này như thế nào nhỉ? Em vẫn luôn tự hỏi bản thân như thế. Hẳn vẫn là những mảng màu sáng chói rực rỡ và anh vẫn luôn yêu bản thân mình như một chân lý cố hữu, không bao giờ lung lay hay xoay chuyển, dù rằng có chuyện gì xảy ra. Em thừa biết, anh chẳng bao giờ bận lòng vì em, còn em thì cứ mải nghĩ cuộc sống của anh đã chào đón thêm ai đó tốt đẹp hơn em chưa? Sao em lại ngu ngốc đến thế anh nhỉ? Em khóc đến tâm can phế liệt, đau lòng vì một người thậm chí còn chẳng đoái hoài đến sự tồn tại của em, đấy, sự thật nó chỉ là như vậy thôi đấy. Những cảm xúc về anh mà em đã trải qua từng làm em đau đớn nhiều như thế nào, thì cũng chính nó là thứ cho em từng ấy sức mạnh, giúp em bình tâm trở lại, để có dũng khí yêu ai đó thêm lần nữa, để có phước lành được cảm nhận hạnh phúc thêm lần nữa, nhỉ anh ơi. Điều mà em ngu ngốc, vô duyên vô cớ áp đặt lên anh một cách bâng quơ nhưng ngu muội, ngụy biện là do lỗi lầm của những vì sao, sự sắp đặt của định mệnh, em chẳng dám thừa nhận đó chỉ là ham muốn và dục vọng của chính em thôi. Em đau khổ mà còn chẳng biết được rằng, người làm em đau khổ từ đầu đến hiện tại, chỉ là em và chính em mà thôi. Em thật lòng xin lỗi anh, và em thật lòng xin lỗi chính bản thân mình.
Khi em có cơ hội gặp gỡ và tìm hiểu một vài người, điều làm em thấy nực cười chính là em đối xử với họ, không sai một dặm cái cách anh đối xử với em, có khi còn tàn nhẫn và làm họ đau đớn hơn. Cớ sao em lại trở thành người mà em đã từng rất ghét trước đó? Cớ sao em lại để họ trải qua từng ấy cảm giác em phải trải qua khi em gặp anh? Em đã gặp nghiệp báo, cho những hành động đó của bản thân mình, chính thời điểm đó, em mới vỡ òa ra rằng, có lẽ ông trời cho em gặp anh và rời xa anh, chỉ để ngăn những điều tồi tệ có thể xảy ra trong thực tại mà chúng ta có nhau. Khi em có được anh, liệu rằng em có đối xử với anh như cái cách em bỏ rơi những người từng đi qua đời em hay không? Em biết, em là một bản thể đầy mâu thuẫn, em vẫn đang trên con đường khám phá những góc khuất trong trái tim mình, một vài lần em can đảm nhìn vào chiếc vực thẳm, nó cũng nhìn lại chính em, và em chợt thấy sợ hãi vô chừng, nó như muốn nuốt chửng em. Em sẽ không để anh phải chịu thương tổn, nhất là khi điều đó lại có thể do chính em gây ra. Em thương anh rất nhiều, chỉ là em biết mình không nói được câu đó với anh ở chiều không gian-thời gian này nữa.
Anh hãy cứ sống và vẽ tiếp những mảng màu đỏ rực khác biệt đó nhé, em luôn tin sứ mệnh của anh sẽ đến vào một ngày nào đó không quá xa, em xin phép được tha thứ cho chính mình và em chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất. Mr. Red Hair, đỏ rực và làm em nhức nhối từng cơn qua nhiều đêm, nay em có thể nói với anh, trái tim em đã được tự do rồi, tâm em đã lành sau nhiều đêm tự hành hạ chính mình nên em cũng không còn điều gì để kể lể quá nhiều nữa. Em cảm ơn những ngày ngắn ngủi anh va vào em, để cho em biết thế nào là đau khổ vì yêu đơn phương một ai đó, cho em biết thế nào là đánh mất chính mình và giúp em đi trên con đường tìm lại từng mảnh linh hồn vụn vỡ. "Người tổn thương biết cách bao dung và ôm trọn nỗi đau, mong cầu hạnh phúc cho kẻ khác, thì xứng đáng nhận về cả một đại dương mênh mông sâu thẳm những yêu thương." Em cầu chúc cho anh một ngày nào đó sẽ tìm lại được chính mình, và tình yêu nơi em sẽ lặng thầm dẫn đường chỉ lối cho anh đến với một đoạn kết mới trọn vẹn. Em yêu anh rất nhiều, nên em sẽ buông bỏ và chấp nhận mọi thứ, nguyện thật nhiều an và yên đến với anh, Mr. Red Hair!
Nhận xét
Đăng nhận xét