hành tinh ánh sáng của hoàng tử bé _ 06022023

        Nhan đề của bài viết này dường như có chút khác biệt so với những bài viết trước, tên bài hát kết hợp với tên sách, cả hai đều là những tác phẩm nghệ thuật mang ý nghĩa rất đặc biệt với em. Đối với em ấy mà, từ góc nhìn hạn hẹp của một con bé vừa chập chững bước vào những năm tuổi đôi mươi, những thứ hạnh phúc người ta nói là lớn lao, thông qua lăng kính của chính em, dường như lại xuất phát từ những khoảnh khắc bất chợt, thậm chí đôi lúc nhỏ bé đến vụn vặt, mà lưu lại dấu ấn vô cùng đậm sâu lên trái tim vốn đã quá quen với sự hời hợt cùng chai sạn lâu ngày. Chắc hẳn là anh không thể nào biết, em đã hi vọng nhiều như thế nào ngày mình gặp nhau kể từ lần cuối trước khi Tết, mặc dù trước đó em đã tự nhủ thầm với lòng không biết là bao lần có thể chúng mình đã không còn cơ hội nào với nhau nữa. Không một lời hứa hẹn, không một câu ngỏ được nói ra, chỉ em và mình em với những ước vọng hoang hoải đến kì lạ, cả đêm trước đó em chẳng chợp mắt được tẹo nào, nằm trằn trọc và mong cho trời sáng thật nhanh, để khi ngày mới qua, em chẳng thấy gì nhiều hơn một con ngốc với trái tim tràn trề những cảm xúc hỗn tạp rối ren. Một người vốn lí trí như em không đời nào mong muốn bản thân mình sa đà vào cái hố ấy quá sâu, một người vốn ích kỉ như em không đời nào mong muốn bản thân mình dành quá nhiều chỗ trống để nghĩ về ai đó đâu, một người vốn hèn nhát như em càng không đời nào dự liệu được rằng thứ cảm xúc dành cho anh lại có thể nhiều đến mức chỉ cần nghĩ rằng được gặp lại nhau, bất kể vào thời điểm nào, em không thể nào ngăn tim mình liên hồi nhảy múa trong lồng ngực vốn đã quá yên tĩnh và trống rỗng. 
        Việc mình không gặp nhau vào đêm hôm đó thật sự không nằm quá xa những gì em dự đoán, em biết nó sẽ không xảy ra nhưng vẫn đặt quá nhiều kỳ vọng, lỗi là do em rồi. Em biết sẽ không ai có quyền, không ai có khả năng và không ai có cơ hội làm tổn thương em được nhiều như em tự cho phép mình làm điều đó với chính bản thân mình. Em cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện của nỗi buồn nhưng em không trốn tránh, không than vãn, không khóc lóc như những ngày em còn bé, chỉ đơn giản em tạm đóng cửa lòng mình, chìm trong suy tư và nghĩ rất lung một hồi lâu. Hòa cùng giọng hát của Kai Đinh, em nghĩ về anh, về cam kết của chính em, và em chợt ngẫm ra có lẽ thời gian sau này sẽ còn nhiều thật nhiều hơn những ngày em chờ một người không hề nhớ đến em như bây giờ, một cách chậm rãi, mọi nỗi sợ dần tan biến như những hạt bụi nhỏ bé trong không khí. Tập quen dần với những thứ cảm xúc không tên này, là điều em muốn em phải làm được, để giúp mình mạnh mẽ hơn, giúp mình có động lực đủ nhiều để nuôi sống mầm cây mà em luôn hằng mong nó đâm hoa kết quả ngọt, một ngày nào đó em có thể dành tặng cho Thế giới nhỏ của em. 
        Em đã nghĩ rằng sau hai lần em chủ động ngỏ lời hẹn gặp anh nhưng không thật sự được hồi âm một cách tích cực, em sẽ dần dần từ bỏ hi vọng và thôi không làm phiền anh bằng những mẩu tin nhắn cỏn con phiền toái của mình nữa. Điều em không thể nào biết được rằng, khi mình có cơ hội gặp lại, anh đã thật sự đóng một con dấu lên trái tim em, niêm phong một ấn kí vào lòng em, dù điều đó được làm một cách có chủ đích hay không, dù anh có ý thức được hay không rằng anh làm em ngày càng say đắm anh nhiều thêm. Đến bây giờ ngồi tại đây, viết ra những dòng này, lòng em vẫn chất chứa đâu đó bao ngổn ngang cùng thổn thức, em không chắc em có thể diễn tả chúng một cách trọn vẹn bằng thứ ngôn từ vụn vặt hỗn độn của mình hay chăng, nhưng em chắc chắn mỗi khi dở lại trang viết này, hạnh phúc từ những khoảnh khắc của ngày hôm đó hiện về trong em, chân thực đến ám ảnh, ngọt ngào đến nghẹt thở, vô thực tựa như một giấc mơ chỉ đến một lần trong đời, mà người như em, không biết là vì may mắn hay xứng đáng, lại có thể một lần trải qua những điều đó. Em chợt nhớ ra có lẽ là em đang mơ mất rồi... và giấc mơ thì có lẽ không thể nào trở thành điều gì đó hiện hữu trong thực tại...
        Chúng mình gặp nhau, vẫn là con mèo béo, trên bàn vẫn là hai chai soju, vài mẩu bánh ngọt, một bộ phim mà em chẳng thể nào tập trung để xem, và vẫn là những câu chuyện không đầu không đuôi, thần thoại Hy Lạp, nghi thức mổ bụng của Samurai, Geisha và những câu chuyện bên lề. Em không biết là do dopamine trong em tăng vọt mỗi khi gần bên anh, hay do anh vốn có tài năng trong việc dẫn dắt người khác vào mê cung do chính mình tạo ra, nhưng hiện tại điều em cảm thấy được chỉ là mình tình nguyện bị vây hãm tứ phía, từ cách anh cười, cách anh nhếch môi, đến cách anh liếc mắt nhìn em với nốt ruồi nơi khóe lệ, anh ghé sát tai em và thầm thì những lời cợt nhả, ôi mọi thứ cứ hệt như lần đầu chúng mình gặp nhau. Có chăng chỉ khác là, em đã biết mình yêu anh, và ngày càng lạc lối trong mớ tình cảm của mình, chỉ vậy thôi. Vẫn là những nụ hôn, và vẫn là những lần đụng chạm quen thuộc, có chăng chỉ khác là, em đặt nhiều cảm xúc hơn vào đó, nhiều những nỗi nhớ nhung, và nhiều thêm những tình cảm của một con bé vốn đã mong ngóng được gặp anh từ quá lâu. Em cảm thấy giây phút đó... em thật hạnh phúc, cái cảm giác mà rất rất lâu về trước, em không còn được cảm nhận, tựa như khi quây quần bên gia đình đêm 30, tựa như khi nhìn thấy bầu trời Sài Gòn lúc 5h sáng, tựa như khi đặt chân đến Universal Studio lần đầu tiên trong đời... Em cảm thấy bản thân được lấp đầy, mọi thứ thật vừa đẹp, tựa như "cánh bướm" nhẹ nhàng lẳng lặng đáp lên vai, trong trẻo, dịu dàng, tinh khôi mà mãnh liệt khôn cùng, không ngôn từ nào có thể diễn tả được hết những suy nghĩ trong đầu em. 
        Mỗi khi em ôm anh thật chặt, cảm nhận gương mặt đẹp đẽ của anh áp chặt vào gò má của em, những giọt mồ hôi, hơi thở và những âm thanh, chân thực mà cũng quá đỗi vô thực, đẹp như một giấc mơ, và giữa những thời khắc đó, bao bộn bề ngổn ngang, bao hoài nghi buồn tủi cùng thất vọng từng tồn tại trong suốt thời gian qua em mang theo làm hành trang bên mình, chợt bay biến vào hư không. Một tháng chờ đợi trong vô vọng có hề gì so với điều em được cảm nhận ngay lúc này, em không dám chắc có hay không sự hiện diện của những cảm xúc tương tự trong lòng của anh, nhưng chỉ cần là anh, em dám chắc em không hối tiếc về những quyết định của mình. Em đã không thể nào ngủ được, em cứ chập chờn lửng lơ giữa những giờ phút ở thực tại và trong chính giấc mơ của mình, em sợ khi em thức giấc, bên cạnh em chẳng còn gì ngoài những nỗi thất vọng trơ trọi, chẳng còn gì ngoài em và mình em với trái tim méo mó. Nếu định mệnh cho em cơ hội, em mong ít ra mình cũng được một lần trọn vẹn trải qua những giờ khắc này cùng anh, dù cho lúc đó, thật ra anh cũng chưa từng một lần yêu em...
       Em đem lòng yêu một đóa hồng, đóa hồng với màu hoa đỏ rực, nơi hành tinh ánh sáng của độc nhất một mình em - hành tinh của chú cá voi xanh vốn cô đơn với thứ tần số dị biệt khác người. Em không rõ liệu anh có nhận ra được rằng, giữa hàng nghìn hàng vạn đóa hoa giống hệt đóa hồng của em nơi thiên hà xa xôi này, em chợt nhận ra rằng anh là bông hoa duy nhất mà em yêu. Em nhận ra rằng mỗi người đều có riêng cho mình một bông hoa, một ngôi sao duy nhất của họ, và chẳng có ai giống ai. Người em yêu là độc nhất, vì em biết em yêu người ấy, chỉ vậy thôi. Anh quan trọng với em, vì tình yêu của em là anh. Tất cả mọi sự trên thế gian này, đều không quan trọng bằng sự tồn tại của một đóa hồng. Tựa như trong The Princess and The Frog, khi chú đom đóm Ray đem lòng yêu một ngôi sao _ nàng Evangeline, mặc cho ai cũng lắc đầu ngán ngẩm vì hiển nhiên nó thật sự vô vọng, sau tất cả những giờ khắc một lòng một dạ hướng về ngôi sao của mình, cuối cùng chính Ray cũng đã trở thành một vì sao, song hành cùng Evangeline của mình trên con đường tới Neverland - vùng đất mà ở nơi đó những đứa trẻ không bao giờ lớn. Em có thể sẽ không biết rất nhiều điều, nhưng em chỉ cần biết một điều duy nhất: với em, người chính là cả thế giới. 
        Những gợn sóng của đợt thủy triều cứ liên hồi dâng rồi lại rút, đáy lòng em có thể sẽ vẫn luôn trông vọng về một ngày anh đến, tô vào cuộc đời em những mảng màu rực rỡ đa sắc của thanh xuân. Nhưng điều quan trọng ở đây không nằm ở sự kỳ vọng của bản thân em về một miền vô cực mang tên hạnh phúc, điều đáng trân quý nhất theo em những năm tháng này đây là lòng biết ơn cuộc đời, biết ơn tình yêu của em dành cho anh, trân quý những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng hạnh phúc vô vàn, tựa như cánh bướm mỏng manh nhưng đẹp đẽ vô ngần lướt qua đời em những ngày em chênh vênh và cô đơn. Em biết ơn tất cả mọi thứ đã đến với em và em nguyện cầu chúng sẽ mãi ở lại cùng em đến khi em buông tay về với miền đất mẹ vĩnh hằng. Có hề gì nếu hạnh phúc chỉ lướt qua đời em như những ánh điện chớp tắt, như những tia pháo hoa huy hoàng trên cao rồi lửng lơ biến mất trong phút giây, anh có thể là hạnh phúc của đời em, cũng có thể là sai lầm của tuổi trẻ, điều đó chẳng còn quan trọng gì được nữa. Chẳng thể nào làm lu mờ được ấn kí ấy, mùi thơm của nắng trên vỏ gối, mùi hương của tóc anh quấn quýt quanh sống mũi em, cảm giác ấm áp nơi lồng ngực khi anh hôn em mỗi lúc giật mình giữa giấc nồng, ngọt ngào như kẹo đường khi anh rúc vào lồng ngực em và em đan tay lên tóc anh... Mỗi một khoảnh khắc, mỗi một phút giây, tựa như em đã giành khoảng trống trong lòng 20 năm trời để vừa vặn đặt vào miền kí ức này, tròn trịa, chỉn chu, toàn vẹn.
        Hành tinh của cá voi xanh cô đơn, vốn tăm tối, u uất và vỏn vẹn một màu xanh buồn như dòng nước nơi đảo Maldives, nay đã cảm nhận được thứ ánh sáng đẹp đẽ phát ra từ màu đỏ rực của đóa hồng. Có thể chúng ta sẽ không nắm tay cùng nhau đi đến thiên trường địa cửu, có thể anh sẽ không vì em mà từ bỏ tình yêu độc tôn dành cho chính mình, có thể cánh bướm ấy chỉ lướt qua trong đời em một lần rồi lại bay mất, những ảo vọng đẹp đẽ chỉ tồn tại trong giấc mơ, nhưng một lòng một dạ, em nguyện dành những cảm xúc tốt đẹp nhất trong lòng, phước lành của vũ trụ và những thiên thần, gửi đến Thế giới nhỏ của em, một giấc mơ năm em 20...  

    Em sẽ không để anh phải cô đơn

    Em sẽ không để anh phải vòng quanh

    Tìm kiếm thêm trong đời

    Một lí do cho ta được tồn tại

    Em sẽ không để anh phải cô đơn

    Em sẽ không để anh phải chờ thêm một phút giây nào

    Để biết ta còn xứng đáng được yêu...


I have loved you for a thousand years

I will love you for a thousand more... 

         

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến