em nhớ ra... mơ _ 26012023

         Em đã tự đi hẹn hò với bản thân cũng được tầm chừng vài lần, em đã tự nhủ bản thân bỏ cuộc cũng từng ngần ấy lần, em cũng đã gặp ngần ấy người khác nhau trong từng đấy thời gian, có thể tốt đẹp hơn, cũng có thể sẽ đối xử với mình tốt hơn cách anh làm trái tim em dao động, em làm tất cả những điều này chỉ để tự chống lại thứ cảm xúc dữ dội đang dâng lên mỗi lúc một nhiều mỗi khi nhớ đến anh. Sau tất cả, em nhận ra em chỉ là một kẻ mâu thuẫn và vô lí đến chết tiệt, overthinking và liên tục lặp đi lặp lại vòng lặp thời gian của những trò trẻ con đến buồn cười. Anh có thể đã là một người đàn ông chín chắn còn em thì vẫn là một đứa nhóc con, anh có thể đã ấp ủ dự định riêng cho tương lai của mình còn em thì vẫn loay hoay trong mớ bòng bong của những năm trưởng thành, anh có thể đã tìm được cách đóng băng trái tim của mình, kiểm soát được tình cảm của mình còn em thì vẫn hoài một niềm vô định lạc trong mớ hỗn độn của những cảm xúc. Tất nhiên mọi sự so sánh đều là khập khiễng và thật vô nghĩa khi để tâm trí của một kẻ đang đơn phương nói lên những suy nghĩ của mình về đối phương, nhưng em hoàn toàn cảm nhận được những điều này, và em chọn cách đối diện với sự thật.

        Thức dậy trong tâm trạng mơ hồ và nghĩ về những điều đã đến với mình ngày hôm qua, em không rõ thứ cảm xúc hiện diện trong lồng ngực lúc này là như thế nào, giống như hình ảnh cuối bộ phim Inside out, hy vọng anh đã có xem hoặc biết tới nó, cô bé Riley giúp em nhận ra cảm xúc của con người kì diệu như thế nào khi quả cầu cảm xúc có cả Joy lẫn Sadness hòa lẫn vào nhau, điều mà trước đó tưởng chừng như có lẽ là không thể nào xảy ra được. Bỏ qua việc phân tích khía cạnh tâm thần học của não bộ vì kiến thức ít ỏi và có giới hạn của em, từ ngày anh đến, quả cầu cảm xúc của em cũng dần trở nên nhiều màu sắc hơn như thế đấy, chút sắc vàng từ nắng của Ecstasy, chút sắc xanh từ biển của Melancholy, và chút sắc tím từ những mộng mơ mang tên Nostalgia, khi Oxytocin trong em được sản sinh và tăng vọt, nhịp tim em rối loạn, những nghĩ suy và bao rối ren luẩn quẩn mãi trong đầu như được lập trình chạy theo con đường số 8 hết lần này đến lần khác vậy. 

        Nhưng có lẽ anh thì không như thế, anh đã quen với việc xem mọi thứ tương tự nhau, thờ ơ và cợt nhả, một chút hờ hững cùng vô tâm, chẳng có chút gì có thể làm anh bối rối hay nao núng, có lẽ anh chỉ toàn thấy nó nực cười và lố bịch, điều đó em đã bắt mình phải tập quen dần ngay từ những khoảnh khắc đầu tiên, khi em bắt đầu kỳ vọng và đặt niềm tin vào chính trực giác của mình. "If you expect disappointment, then you can never really get disappointed." Đó là câu nói em rất thích của nhân vật Michelle Jones trong series Spiderman, em nhận thấy nó đúng trong mọi hoàn cảnh, trong mọi sự kiện xảy đến với cuộc đời em, và đặc biệt là đối với những thứ được định sẵn là mông lung bất định như chuyện tình cảm. 

        Như em đã nói, từ khoảnh khắc em trải qua những tổn thương năm em 20, em định sẵn và lập trình cho chính bản thân mình luôn cố đối mặt và kiểm soát mọi chuyện xảy đến bằng cơ chế của bán cầu não trái, chuyện gì có thể lý trí hơn một chút sẽ lý trí, chuyện gì có thể tàn nhẫn hơn một chút thì tuyệt nhiên không đời nào mềm lòng, và một thời gian tương đối dài em sống trong cái bóng của cô độc cùng lạnh nhạt với chính cuộc đời của mình, điều mà em sẽ đề cập rất nhiều trong những dòng viết của những bài viết tiếp theo, em sẽ cố không bi lụy và cực đoan nhất có thể, vì em cảm nhận rằng anh cũng đã có thể trải qua những ngày như thế, và em muốn hiểu anh nhiều như chính bản thân em. Em cứ nghĩ cuộc đời của em cứ mãi dật dờ như thế, đáy lòng của em đã cằn khô từ lúc nào em cũng không hay, tim em thật sự đang đập vì em đang sống hay chỉ đang máy móc thực hiện chức năng sinh học của nó, em cũng chẳng quan tâm. 

        Những thứ một thời em tôn thờ và trân quý, niềm tin, tình yêu, sự rung động, thấu hiểu và ước mơ về một tình yêu như thời "ông bà anh" đã phai nhạt và biến mất tự lúc nào, chỉ còn lại sự trơ trọi, chai sần, đầy những vệt ố ngả màu và đường nứt méo mó, những vết sẹo khắc lên tim em tự lúc nào, em không hiểu, nhưng em chỉ thấy điều đó thật quá đỗi kinh khủng. Tuy vậy, lý trí vẫn níu kéo em tỉnh táo được đôi chút bằng suy nghĩ rằng là những điều đó thật sự không dành cho em, em sẽ không bao giờ có cơ hội có một tình yêu trọn vẹn, em đã tự hành hạ mình nhiều đêm liền bằng việc tiêm vào đầu em những suy nghĩ đó, chúng làm tim em đau đớn đến mức tê liệt. Và ít ra thì em đã thành công rồi đúng không anh, em tỉnh táo đến mức không còn cảm nhận được gì nữa, em không để ai có cơ hội làm tổn thương em thêm lần nào được nữa, và em cũng hoàn toàn quên mất cách yêu một người là như thế nào. Điều đó làm em thấy an toàn, nhưng sao em không vui nổi, mà cảm giác hạnh phúc cũng tan biến như chưa hề tồn tại?

        Anh nói với em rằng anh không mơ, vì những giấc mơ chúng không có thật, em biết em đang mơ, vì đến bây giờ sau những khoảng lặng ngồi suy nghĩ rất lung, anh đến và gây cho em bao nhung nhớ, cảm xúc mạnh mẽ sâu trong tiềm thức cứ trỗi dậy mỗi lúc một lớn dần, những thay đổi trong suy nghĩ của em, trong dự định về những ngày sau này trong tương lai, mỗi lúc được lấp đầy bởi hình bóng anh, hiện tại ngồi đây viết ra những dòng này, em nhận ra rằng đây là lần đầu tiên có một người có thể gây cho em thứ cảm giác choáng ngợp như thế. Em biết ơn vô hạn nếu đây là món quà thượng đế ban tặng cho em, nhưng có hề gì nếu anh là sự trừng phạt sau những năm tháng em phạm quá nhiều lỗi lầm trong quá khứ, trực giác mách em rằng có thể chẳng có gì là dễ dàng, nhưng có hề gì khi định mệnh có đôi chút trục trặc và anh rơi vào em như ngôi sao ước nơi thiên hà xa xôi, em đã xem anh là sai lầm duy nhất của cuộc đời mình và em nguyện chìm trong thực tại không có thật này đến khi nào em không còn có thể chịu đựng được nữa. 

        Anh có biết không, em đã thực sự cam kết với chính mình em sẽ không yêu ai thêm lần nào nữa, và cũng chính em phản bội lại chiếc cam kết đó bằng việc mường tượng ra viễn cảnh kiếp sau anh và em có thể tiếp tục viết tiếp nhân duyên kiếp này, bằng việc tin vào năng lượng vũ trụ và sức mạnh của lực hấp dẫn, bằng việc tin rằng có thể 07 năm tròn trĩnh sau này em rồi sẽ cùng anh "ngắm pháo hoa trên tầng thượng phía bên kia dòng sông", em tin vào điều đó bằng cả trái tim mình. Tình cảm của em dành cho anh, em không biết chúng mãnh liệt như thế nào, mạnh mẽ ra sao, chỉ có thể để thời gian soi sét, vì em biết từ chỗ thấu hiểu cho đến chỗ làm được còn phải qua một quãng đường dài lạ lùng. Nhưng em cam tâm tình nguyện trông vọng về một chiếc mỏ neo đẹp đẽ, một đôi mắt sâu hun hút, một mái tóc đỏ và một tình yêu mà thật tình cờ em có thể chứa chấp mọi nỗi đau mà trái tim đẹp đẽ của anh sở hữu...

Tôi đã xem mọi cuộc gặp gỡ và mỗi ngày như để nói lời "Tạm biệt"

Nhưng giờ, tôi muốn được nói là "Rất vui được gặp".


" Anh nhớ ra rằng mình biết yêu em là gì

Anh nhớ ra rằng mình biết cô đơn là gì

Đôi tay chạm vào đôi mắt đôi môi ngọt ngào

Đôi tay chạm vào kí ức du dương ngày nào

Đôi lúc anh cần hơi ấm, chia đôi bàn tay êm đềm

Như vậy thôi..."

 

 









Nhận xét

Bài đăng phổ biến